Truyện Ngắn mùa đông lặng lẽ
Thời gian đang lấy đi thời thanh tân của em, còn em thì không thể nào bảo bản thân mình lùi lại được. Lao đã phi đi rồi còn nhặt lại được. Trái tim đã cho đi rồi liệu có đòi lại được không?

***

Cho Paint my love - Mr.TNT

Anh à, em hình như đã đóng vai nữ chảnh rất đạt đúng không? Hình như em chưa từng diễn một vai nào thật hơn thế... thật bằng cả con tim mình. Dẫu biết cuộc đời không trả cát xê nhưng có những vở kịch ta không thể không diễn. Giống như em và anh, rõ ràng tình yêu là thật nhưng tất cả lại phải diễn. Nhiều lúc em có cảm giác mình không còn đủ sức để tiếp tục vai diễn này.

Em thật sự mệt mỏi quá rồi. Mang nụ cười cho anh sao mà khó khăn khổ sở quá! Cô giáo dạy văn của em từng nói rằng một trong những điều nhục nhã nhất là tự mang bản thân mình ra làm trò cười cho người khác. Nên anh hãy cười đi... cười lớn lên và cười nhiều vào...

Ai đã lấy đi trái tim của anh vậy? Để bây giờ không chỉ anh bơ vơ mà cả em nữa... Em không biết phải làm gì nữa... Thời gian đang lấy đi thời thanh tân của em, còn em thì không thể nào bảo bản thân mình lùi lại được. Lao đã phi đi rồi còn nhặt lại được. Trái tim đã cho đi rồi liệu có đòi lại được không?

mua-dong-lang-le

Trả lại cho em khoảnh khắc em nhìn anh đầy tin tưởng,

Trả lại cho em giây phút em có thể cười bằng cả con tim mình,

Trả lại cho em trái tim với lời thề không bao giờ mở ra nữa,

Trả lại cho em tình yêu và niềm tin em đã đưa cho anh cả rồi, trả cho em những giọt nước mắt mà anh không bao giờ thấy được,

Trả lại cho em kí ức yên bình...

Anh, có bao giờ anh biết em khóc buồn những đêm? Dạo này e mất ngủ nhiều quá, cứ triền miên... triền miên những đêm không ngủ. Em muốn khóc cho kiệt cùng nước mắt, cho hết những dại khờ... để lại có thể nhoẻn miệng cười tươi rói như những khi bên anh.

Người ta nói em phải đấu tranh để giành lấy tình yêu của mình. Người ta vẫn nói cuộc đời này không ai cho không ai gì cả... Cuộc đời này biết bao định luật gian dối? Em mặc kệ tất cả... Em sẽ không làm như vậy đâu. Anh cứ lấy đi, tất cả những gì em đang có, dẫu em không còn gì cả, dẫu anh chẳng bao giờ biết được em đang khổ sở biết chừng nào.

Dẫu anh không bao giờ biết rằng em yêu anh thì tình yêu vẫn không ngừng lại...

Nhiều lúc em có cảm giác con người mình như một mùa đông vậy. Lạnh cóng. Cô độc. Ngoài trời đang gió lạnh, mưa táp vào mặt như muốn xóa nhòa lớp son phấn, em thích ngồi trong phòng nguấy đều cốc chocolate và nhìn những ngã rẽ qua ô cửa sổ. Nếu như tình cờ chỉ có một lần thôi thì đó là lần đầu chúng ta gặp nhau hay vẫn còn một lần nào đó sau này? Em biết cuộc đời không có điều gì tự nhiên mà có. Nhưng em sẽ không theo đuổi anh đâu, cũng không chờ đợi, không giành giật hay cố gắng gì hết. Không biết tự bao giờ anh trở nên quan trọng hơn mọi thứ mà em đang có, nhưng em thà diễn cho xong vai nữ chảnh còn hơn là khụy gối dưới chân anh.

Đường đi quá dài rồi mà con đường phía trước sao quá mịt mờ... Em và anh, vẫn còn nhiều ngả đường phải rẽ qua, phải đi cho hết nông nổi rồi khát khao, phải tiếp tục những giấc mơ dang dở... nên chúng ta không thể đi theo nhau hay ép nhau dừng lại được. Em sẽ yêu cả giấc mơ của anh nữa. Và anh hãy đi, cho dẫu khi ngoảnh lại không còn nhìn thấy gương mặt em thì hãy nhớ rằng em đã không đi đâu cả. Em vẫn luôn ở đây... vẫn lặng lẽ nhìn anh, lặng lẽ yêu.

Cuộc đời dù có trăm ngàn ngã rẽ, nhưng nếu tình yêu tồn tại, trái tim sẽ dắt lối ta về bên nhau. :)

Hà Nội, ngày 5.10.2011

Kìa hàng cây trong mùa đông

Chờ đợi ai trong lặng câm?

Lạnh lùng có chiếc lá rơi nơi tình yêu vỡ tan rồi... :)

Hồng Ngọc

0 nhận xét: