Truyện ngắn: Có phải là Duyên?
Hắn nhìn tôi, cười nhăn nhở:
- Lạc điệu quá hả?
- Thì sao? Đỡ hơn cậu, ai đời đi ăn sinh nhật lại mặc vest, cứ như xã hội đen.
Tôi gân cổ lên cãi oang oang với một tên lạ hoắc, ai bảo hắn ăn nói vô duyên. "Lạc điệu”? Làm như tôi muốn thế này lắm, cả đám trong lớp rượt đuổi giỡn nhau rầm rầm trong sân, còn tôi thì phải ngồi thu lu ở đây một mình. Tất cả chỉ tại cái bộ váy dở hơi này. Trời ơi, nghĩ tới lại thấy tức anh ách, tôi phải mất cả tuần lùng sục khắp các shop mới kiếm được bộ váy trắng tinh xinh xắn để dự sinh nhật Lan. Vậy mà tới nơi tôi mới té ngửa, toàn là quần jeans với áo thun, cả đám tụi nó định hè nhau chơi tôi hay sao mà để mình tôi bơ vơ với cái váy trắng "lơ ngơ” này. Tụi nó thì sướng quá rồi, tha hồ mà chạy nhảy vui chơi, còn tôi, váy viếc lằng nhằng thế này thì làm sao mà kéo co hay đuổi bắt gì được. Hức hức, đành phải ngồi đây mà "ngó”, rầu ghê! Mà đã thế thì thôi đi, giờ lại còn gặp phải một tên hâm hâm dở dở, ai đời con nít con nôi lại mặc vest đi ăn sinh nhật, còn dám lên tiếng chê bai tôi, hứ!
- Mình không ngờ là lại phải lạc loài thế này, các bạn mặc đồ dễ thương thật, nhất là bạn đấy, thì ra đây mới là cuộc sống của học sinh.
Cái tên vô duyên ấy lại lên tiếng, lần này "lọt tai” hơn, nhưng hắn nói cái gì ấy nhỉ, tại sao lại cứ như người trên sao hỏa thế kia?
- Gì cơ? Thế cậu không phải học sinh à?
Hắn giật mình, cười ngớ ngẩn:
- Phải chứ, nhưng khác…
- Khác gì?
- Uhm… thôi đi. Mình là Tùng, anh họ Lan, nhưng mà bằng tuổi Lan và bạn đấy nhé, còn bạn?
- Hân! – Đánh ghét, cố tình đánh trống lảng, thật mất hứng.
- Võ Duy Hân, uhm… mình sẽ nhớ cái tên này.
Hắn vẫn rất thân thiện trước câu trả lời cộc lốc của tôi. Ủa, mà tôi có nói cả họ tên mình cho hắn nghe không nhỉ? Thôi kệ đi.
Tôi chăm chú nhìn lũ bạn đang chạy nhảy mà ao ước, đột nhiên hắn lên tiếng:
- Hân sẽ không lạc loài như lần này nữa đâu, thật đấy!
- Hử? – Tôi ngơ ngác.
- Chủ nhật tuần sau là sinh nhật mình, Hân đến nhé!
- Sao tôi phải đến? Tôi mới quen cậu mà.
Hắn đứng dậy, mỉm cười:
- Không cần biết lý do, nhất định phải đến đấy!
Rồi hắn đi thẳng, rời khỏi buổi tiệc sinh nhật và biến mất tăm. Đồ khùng, có ai lại mời người lạ đi dự sinh nhật mình cơ chứ, đúng là hâm! Mà cứ cho là mình đi đi, thì ai biết nhà hắn ở chỗ nào mà tìm.
- Đang lẩm bẩm gì thế, "công chúa dễ thương”?
Tiếng nhỏ Lan, tôi quay lại:
- Cái ông anh họ hâm của cậu đấy…
- Mời cậu đi dự sinh nhật phải không? – Lan ngắt lời tôi.
- Sao… sao cậu biết?
- Cái này cậu không cần quan tâm, địa chỉ nhà ổng nè, nhất định phải đi nghe!
Lan dúi vào tay tôi một mẩu giấy, cứ như chuẩn bị sẵn từ trước ý. Trời ơi, tức quá đi, sao nhỏ Lan cũng nói y chang cái tên hâm đó vậy, thật đúng là anh em một nhà, hết hiểu!
… đọc truyện ngắn
Chủ nhật, sinh nhật cái tên hâm đó, tôi ngồi nhà ngao ngán vì chán, tôi đã không hề mảy may nghĩ đến chuyện đi sinh nhật hắn (đương nhiên rồi!), cho đến khi…
- A lô! Hân hả? Tối nay có việc gì không con, dì Kha đến nhà mình chơi đó.
Bạn thấy đó, dì đến chơi nhà mà cũng phải gọi điện báo trước với con gái, đủ thấy tầm nghiêm trọng của vấn đề, thật sự rất nghiêm trọng. Dì Kha tính tình dễ mến, cũng rất tâm lý và thân thiện, nói chung là một người dì tốt, nhưng điều duy nhất khiến dì không hoàn hảo chính là hai thằng nhóc song sinh của dì. Thật kinh khủng, mỗi lần dì đến chơi là nhà tôi loạn lên vì chúng. Chúng lật tung mọi thứ, phá phách mọi ngóc ngách, và tôi thì luôn là "đứa bé” bất hạnh phải trông coi chúng. Chẳng hiểu lúc đó vì quá sợ hãi hay vì chẳng nghĩ được cái gì khác mà tôi hét toáng lên trong điện thoại:
- Mẹ ơi! Tối nay con phải đi sinh nhật bạn, mẹ về sớm chơi với dì, giờ con phải chuẩn bị.
Tôi cúp máy cái "cạch”, khóa cửa cẩn thận và chạy thẳng sang nhà nhỏ Lan "tị nạn”…
- Cậu sang rủ mình đi sinh nhật anh Tùng đấy à, hôm nay mình bận rồi, cậu đi một mình nhé! – Lan cười gian xảo.
Tôi ngồi phịch xuống salon:
- Mình không đi!
- Cậu không đi à? Thế mình sẽ báo với mẹ cậu rằng con gái cô ấy rất rảnh rỗi và sẵn sàng chăm sóc 2 nhok sinh đôi…
Tôi giật lấy cái điện thoại trên tay Lan:
- Dạ, em đi, em đi, chị tha cho em.
Thế đấy, vậy là tôi đi dự sinh nhật tên hâm ấy một cách bất đắc dĩ, diện nguyên bộ cánh mặc từ nhà – quần short lửng, áo phông xì-tin. Tôi vô cùng tự tin vì lần này có thể thoải mái hoạt động mà không sợ "lạc loài” như lần trước, nhưng…
- Oái!...
Mọi người nhìn tôi như sinh vật lạ. Đúng là lạ thật, tất cả những người ở đây đều ăn mặc hết sức "không bình thường”, nam thì đóng vest cứng đơ, nữ thì lộng lẫy trong những chiếc váy dạ hội sang trọng. Gì mà phải diện dữ vậy, chỉ là một bữa tiệc sinh nhật thôi mà, chẳng phù hợp với học sinh tẹo nào.
A… Sao tôi chẳng bao giờ dự sinh nhật ai được suôn sẻ thế này???
Thôi vậy, dù sao tên này mình cũng chẳng thân thiết gì, với lại ở đây cũng chẳng quen biết ai, rút là thượng sách. Tôi rón rén, rón rén bước ra khỏi bữa tiệc (sao phải thế nhỉ?)… Đang chuẩn bị tăng tốc chạy ra cổng thì…
"Cốp!”
Ở đâu ra cái cây này vậy, trời ơi!
- Á! – Tôi hét lên khi thấy một người "không quen”.
- Định chuồn hả? Không dễ vậy đâu.
Hắn kéo tôi vào lại, dù tôi có vùng vằng thế nào cũng không được (người ta là con trai mừ). [Shill] Hắn vừa bước vào, mọi người bỗng im bặt, nhìn hắn (hắn là nhân vật chính mà!), và nhìn tôi (vì sao thì chắc các bạn cũng đoán được rồi phải không?), hắn ghé tai tôi thì thầm:
- Hân nổi hơn nhân vật chính rồi đấy!
Tôi lườm hắn. Hừ, làm như béo bở lắm ý, ai thèm "nổi” kiểu này. Có hắn ham thì có, lần nào cũng đóng vest như xã hội đen.
- Cậu thì hay lắm nhỉ? Tí tuổi đầu mà mặc vest như ông già.
- Được rồi! Sẽ sửa! Sẽ sửa!
Hắn cười, có vẻ rất sảng khoái, khiến mọi người càng nhìn tôi chăm chú hơn. Đừng, đừng có nhìn tôi, người cười là hắn mà…
Thế là tôi đã phải trải qua một buổi sinh nhật kinh khủng nhất trong đời. Ở đây mọi thứ đều lạ lẫm, không một người quen, mọi người nhìn tôi xì xào bàn tán. Thật khổ cái thân tôi, đến nước này mà cũng không được về, hắn cứ kè kè bên cạnh, còn bắt tôi thổi nến cùng hắn mới chết chứ. Mà khổ nhất với tôi bây giờ là đang phải đối mặt với một bữa tiệc buffet, lối ăn uống kiểu cách mà một học sinh trung học như tôi chưa bao giờ biết đến. "Có lẽ hôm nay phải chịu đói mà về, thà đói còn hơn đau bụng” (Ngố thế không biết, ăn buffet mà lại sợ đau bụng, hjxx) – tôi lẩm bẩm. Bỗng hắn tiến lại gần tôi (vừa mới thoát được một lúc, hix…)…
- Gì vậy? – Tôi hỏi.
- Đây là những món Tùng thích nhất, chắc chắn Hân cũng thích.
Tôi bĩu môi nhận đĩa thức ăn trên tay hắn một cách miễn cưỡng. Thích thì sao chứ, đằng nào tôi cũng chẳng được ăn lần thứ hai – Tôi thầm nghĩ. Nhưng kể ra hắn cũng không đến nỗi nhỉ?
Và suốt cả buổi, hắn chẳng đi đâu, chỉ đứng "canh” tôi, nói những chuyện vu vơ, có lẽ hắn biết tôi "bơ vơ” nên mới cố tình nán lại nói chuyện với tôi và bỏ khách của mình. Nhưng hắn đừng tưởng vì thế mà tôi biết ơn hắn nhá, không có đâu, tôi biết tỏng, hắn chỉ ra vẻ thế để giữ tôi ở lại cho đến cuối buổi thôi (mà tại sao phải như thế nhỉ?). Tội nghiệp cho tôi, mãi khi tiệc tàn hẳn mới được "trả tự do”:
- Lần sau sinh nhật Hân, Tùng sẽ đến.
Đồ khùng, ai mời mà đến chứ. Nhưng quên đi, tôi không có tổ chức sinh nhật đâu, muốn đến cũng chẳng được, ha ha ha…
Nhưng rồi…
truyện ngắn
…
- Chúc mừng sinh nhật Hân!
Ặc ăc, hắn từ đâu chui ra vậy? Khủng khiếp quá, sinh nhật là ngày vui của tôi sao tôi còn phải gặp cái mặt đáng ghét ấy chứ, hu hu hu… Tôi chỉ muốn khóc thét lên thôi.
- Òa! Sinh nhật vui vẻ nhé Hân! – Nhỏ Lan từ sau lưng hắn nhảy ra làm tôi hết hồn, thì ra nãy giờ nó núp sau lưng hắn, còn đằng sau lưng nó là cả một lũ "choai choai” lớp tôi. Quá bất ngờ, tôi mém khóc, đây đúng là ngày hạnh phúc nhất đời tôi, nếu như không có hắn. Mà hắn, hôm nay hơi bị khác à nha, teen dễ sợ luôn chứ không xã hội đen như mấy lần trước, hắn nhìn tôi cười:
- Tùng mặc vầy đã được chưa Hân?
Tôi đỏ mặt, lúng túng (Gì phải thế nhỉ?):
- Uhm, đẹp lắm! – Chắc tôi bị khùng rồi, mắc gì lại khen hắn chứ? Nhưng mà công nhận hôm nay hắn "style” thiệt.
Thế là cả bọn kéo vô nhà tôi quậy tưng bừng, mà vui.
Khi tất cả đã về hết, chỉ còn lại tôi, Lan và hắn (sao hắn còn chưa về nhỉ?). Lan cười:
- Hân không biết anh Tùng thiệt hả?
Tôi nhìn Lan ngơ ngác, nhỏ nói tiếp:
- Thế mấy bữa trước học nhóm ở nhà tớ, cậu không có cảm giác gì sao?
- Cảm giác gì là cảm giác gì, con nhỏ này, cứ úp úp mở mở, có gì nói luôn đi.
Lan nháy mắt cười, kéo tôi lại thì thầm:
- Mấy hồi hai đứa mình học nhóm, ông Tùng ổng hay nhìn trộm Hân lắm… Kết Hân lâu rồi… Hôm nay đến nhà Hân cũng là ý của ổng chứ tụi lớp mình không có "đáng yêu” dữ vậy đâu.
Tôi còn đang ngẩn ra trước câu nói vừa rồi của Lan thì nhỏ đã nhanh nhảu:
- Anh Tùng ơi! Em về trước nhá, hậu sự anh tự giải quyết đi.
Rồi nó chạy tuốt luốt, vẫn không quên quay lại làm một động tác như là cổ vũ anh của nó:
- Cố nhé!
Thế là Lan đi, giờ chỉ còn lại mỗi tôi và Tùng, không thoải mái chút nào. Mặt Tùng đỏ, làm mặt tôi cũng đỏ theo… Điên quá, tôi bị cái gì vậy trời?
- Uhm… Hân nè… - Tùng ấp úng.
- Gì? Hả? – sao tôi cũng luống cuống theo hắn thế này?
Rồi hắn ngồi xuống salon, có vẻ "bình tĩnh” hơn:
- Hân từng hỏi Tùng tại sao lại nói câu "Thì ra đây mới là cuộc sống của học sinh”, Hân nhớ chứ?
- Ừ! Thì sao? – Tôi cũng ngồi xuống ghế.
- Hân biết không, là vì Tùng chưa bao giờ được sống như các bạn đồng trang lứa, chưa từng biết đến mùi vị vủa thời học sinh.
- Hả?
- Cuộc sống của Tùng khác Hân à, từ nhỏ ba mẹ đã không có thời gian chăm sóc Tùng. Họ gửi Tùng vào trường nội trú từ hồi Tùng 5 tuổi. Và suốt từ đó, chưa bao giờ Tùng biết đến mùi vị của cuộc sống học trò. Những bạn khác còn được ba mẹ đón về mỗi chủ nhật, Tùng thì ngoài ba ngày tết, còn lại là đóng đô vô thời hạn ở trường…
Tôi khẽ há mồm, không nói nên lời trước hoàn cảnh "khá” đặc biệt của hắn, cũng thầm ganh tị vì từ nhỏ tôi đã muốn có người quản thúc chặt một chút để còn lo học lo hành, nhưng đến nỗi như hắn thì thật là… đáng thương…
- Còn trang phục thì… – hắn nói tiếp – đồng phục của Tùng là vest mà, ngoài đồng phục và đồ ngủ ra thì Tùng đâu có biết tới trang phục nào khác, Hân thông cảm cho Tùng nhé! – Tùng cười, cái cười ngây ngô của một cậu con trai mới lớn chợt chạm nhẹ vào trái tim non nớt của một cô nhok teen. Tôi thoáng thấy có cái gì đó mơ hồ, như là sự cảm thông, hoặc… hơn thế…
- Vậy sao bây giờ Tùng lại được về? – Tôi hỏi.
- Là nhờ Hân đó!
Tôi trố mắt:
- Nhờ Hân?
- Chắc Hân ngạc nhiên lắm nhỉ? Hồi đó tuy chỉ toàn ở trong trường nhưng Tùng cũng hay email chat chit với bé Lan, hai anh em thân nhau từ nhỏ mà. Con nhỏ hay kể về Hân lắm, còn gửi cho Tùng nhiều ảnh của Hân nữa. Mà cũng lạ, trong ảnh, tấm nào Hân cũng cười tươi. Hân làm Tùng tò mò, cuộc sống của học sinh thực sự vui vẻ thế ư? Vậy là Tùng đã xin ba mẹ cho chuyển ra ngoài trường công học, dĩ nhiên đổi lại Tùng phải có thành tích học thật cao.
- Rồi sao nữa? truyện ngắn
- Và thế là nhờ vào nhiều thứ, Tùng đã được gặp Hân, thật ngoài sức tưởng tượng của Tùng…
Tôi nhíu mày, chờ Tùng nói tiếp…
- Hân có biết điều này không, Hân tuy hơi đanh đá một chút, hơi khó gần một chút, hơi kiêu căng một chút,…(Cái gì chứ? Tôi như thế bao giờ?) Nhưng trên tất cả, Hân thật dễ thương khi cười. Nụ cười trong trẻo của Hân khiến người khác cũng muốn vui vẻ theo. Nó làm ấm lòng người, làm người ta thấy nhẹ nhõm… Tùng cũng từng bị cuốn theo nụ cười ấy đấy, nó khiến Tùng thay đổi nhiều lắm, Hân biết không? Nếu không gặp Hân, có lẽ… - Tùng chợt cười – Có lẽ Tùng sẽ chẳng bao giờ biết đến trang phục thực sự của tuổi teen tụi mình.
- Gì chứ? – Tôi đánh vào vai Tùng làm Tùng bật cười rạng rỡ (sao lúc này tôi lại thấy Tùng dễ thương thế nhỉ?).
Nói xong, cười xong, Tùng đứng dậy:
- Thôi muộn rồi, Tùng về đây.
Tôi gật đầu (Nhưng sao lại thấy tiêng tiếc thế nào ấy?), Tùng bước ra cửa rồi nhưng chợt quay đầu lại:
- Hân à, Tùng nghĩ tụi mình "có duyên” đấy… Không phải "người lạ” nào cũng gặp nhau trong ba bữa tiệc sinh nhật liên tiếp đâu. Mà cho dù không có đi nữa Tùng cũng làm cho có, Hân không trốn được Tùng đâu…
Tùng nháy mắt cười, quay đi, để lại sau lưng là một nụ cười khác…
Thật ra Tùng không nhận ra đó thôi, không chỉ có Hân, nụ cười của Tùng cũng đẹp lắm, nó trong trẻo và dịu dàng, như hạt sương mai lần đầu tiên được chạm vào chiếc lá xanh. Phải chăng đúng như Tùng nói, ba ngày sinh nhật chính là "duyên” của Hân và Tùng? Và phải chăng… "ác duyên” ấy đã đánh thức nụ cười của Tùng và gõ cửa trái tim Hân?
Shill - 01/08/2009
Vài lời của Shill...
Truyện này Shill bắt đầu viết vào năm lớp 8, được một nửa thì bỏ đó, mãi đến hè năm lớp 11 mới hoàn thành...
Viết từ lâu như vậy giờ đọc lại cảm thấy truyện trẻ con thế nào ấy, lời lẽ cũng tùy hứng, không có chiều sâu và khoảng lặng,... Nói chung là quá nhiều thiếu sót, nhưng Shill vẫn muốn post lên đây để mọi người đọc và góp ý, hi...
Cuối cùng, thks for reading...
0 nhận xét:
Đăng nhận xét